Kiều Giang

TÌNH MÌNH ĐÂU QUÁ CHẬT GIỮA THIÊN THU.




 
Đêm qua những bão táp của hồn em
thổi thốc vào ký ức anh
làm trốc gốc những cây đại thụ
cắm sâu vào tâm thức .
 
Em bảo rằng tình yêu không có thực,
chỉ vu vơ những ngôn từ mà thượng đế đã đánh lừa
khi bảo anh đưa chiếc xương sườn số bảy.
 
Chúng ta đã không nhận ra nhau
nếu không có con rắn của nỗi đau tri thức
và vườn địa đàng mới thật  là cõi lạc phúc yêu thương.
 
Bây giờ những cơn sóng trần ai phủ lên đầu của chúng ta
và tiếng thét của cõi ta-bà không bao giờ ngưng nghỉ.
Tiếng thời gian thầm thỉ suốt mùa trăng.
Em gói gọn cô đơn nhốt vào sầu muộn, trăm năm một cõi tủi hờn.
 
Anh bây giờ còn tiếng hát rong bay theo tiếng gió,
mà trời cao bỏ ngõ thiên đường,
gửi về em một chút văn chương
của thời ly loạn nhọc nhằn áo cơm khốn khó.
 
Thương cho con chim ở trong lồng son ký ức,
đang ngước mắt nhìn sáng rực cõi trời xanh.
Em ơi, anh sẽ làm những ánh sao trời, đêm đêm đi nhặt hết những âm thanh
từ thuở hồng hoang
để gửi cho em chỉ một lần thoáng hiện trong đời anh
mà để lại mối sầu vạn kỷ,
trong khi những cánh hoa sẽ hát lời tuyệt mỹ của tình em.
 
Ta sẽ đưa em về cõi vô thức xa xăm,
nơi ấy tình yêu sẽ âm thầm lặng lẽ,
chỉ nghe tiếng hót của loài chim vô ưu, hát trong dòng sữa mẹ
chảy giữa trời xanh.
 
Thôi nhé em, hãy cho anh chút âm thanh
của mùa vui trái đất,
tình của chúng mình đâu quá chật với thiên thu...


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 19 tháng 5 năm 2013

Bình luận về Bài thơ "TÌNH MÌNH ĐÂU QUÁ CHẬT GIỮA THIÊN THU."